Đừng bao giờ ” trông mặt mà bắt hình dong! “
Có một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ rất giản dị, đi vào một nhà hàng rất sang trọng thuộc bật nhất của thành phố, vừa bước vào cổng, anh bảo vệ chặn lại, nhìn từ trên xuống dưới thấy vị khách mặc bộ đồ cũ kỹ liền nói: – Thức ăn và thức uống ở đây đắt gấp 5 lần so với các nhà hàng khác. . .Ở đây toàn là khách quý tộc. . .Tôi nói điều này để anh suy nghĩ rồi quyết định khi bước vào bên trong.
Vị khách nghe thế, nhìn anh bảo vệ một lúc rồi mỉm cười đi thẳng vào trong. Ở đây đa số khách đều ăn mặc sang trọng, họ khoác lên mình những bộ đồ đắt tiền, khi thấy anh ta đi vào bao nhiêu cặp mắt đều đổ dồn về vị khách này, có người thì nhỏ to với nhau rồi cười chúm chím, có người thì nhìn anh ta với cặp mắt soi mói, có vẻ như họ đang cười chế giễu.
Mặc cho những cặp mắt không mấy thiện cảm của mọi người xung quanh, vị khách tiến thẳng lại một cái bàn trống ngồi xuống, ngồi được một lúc khá lâu nhưng nhân viên phục vụ ở đây không ai thèm để ý đến anh ta. Vị khách vẫn kiên nhẫn ngồi đợi. . .Thấy cô phục vụ đi ngang qua vị khách liền gọi:
Cô cho tôi hỏi, hiện nhà hàng có món gì đặc biệt?
Cô phục vụ nhìn vị khách một lúc rồi trả lời: -Ở đây món gì cũng có, món rẻ nhất ở đây bằng 2 ngày làm việc của một người lao động như ông, còn món đặc biệt thì chắc phải bằng cả tháng lương của ông đấy ạ.
Vị khách vẫn vui vẻ trả lời: -Vậy cô cho tôi mấy món đặc biệt mà cô đã nói!
Thấy cô phục vụ nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ, vị khách liền móc trong túi ra một cục tiền khá lớn rồi nói: -Cô hãy tính tiền luôn những món tôi vừa gọi. . .À cô cho tôi mỗi thứ 2 phần ăn nhé
Lại một lần nữa các cặp mắt của các vị khách nhìn về anh ta, có người thì nghĩ ” Chắc anh ta mới bán được lúa nên chơi nỗi đây mà ” Có người thì nghĩ ” Chắc nhà ông ta mới bị giải tỏa và có một số tiền kha khá nên vào đây cho biết đấy mà “
Sau khi thức ăn đã dọn ra đầy đủ trên bàn, nhưng không thấy vị khách này ăn mà chỉ gắp bỏ vào chén đối diện không người ngồi, mọi người vô cùng ngạc nhiên xen lẫn tò mò. . .Bổng ông chủ nhà hàng từ ngoài đi vào nhìn thấy vị khách này và nhận ra anh ta là một chủ tịch tập đoàn lớn mà ông chủ nhà hàng đã từng gặp trong những buổi làm ăn lớn, đi thẳng đến chỗ anh ta ngồi mừng rỡ la to
-Wow ngọn gió nào đưa một vị thương gia lừng lẫy này đến nhà hàng tôi thế này. . .Hân hạnh thật là hân hạnh cho tôi quá
Mọi người kể cả khách lẫn nhân viên phục vụ ngạc nhiên và ngỡ ngàng khi nghe ông chủ nhà hàng nói thế, họ càng chú ý hơn câu chuyện giữa vị khách và chủ nhà hàng.
Sau khi chào hỏi và bắt tay nhau, ông chủ nhà hàng kéo ghế ngồi bên rồi hỏi vị khách:
-Anh có hẹn khách tại nơi này à?
Vị khách trả lời:
-Không. Tôi đến đây một mình
Chủ nhà hàng ngạc nhiên liền hỏi:
-Oh vậy tại sao trên bàn lại có 2 cái chén và chén kia lại đồ ăn đầy thế kia
Nghe hỏi thế vị khách bổng trầm ngâm một lúc, lau vội giọt nước mắt, vị khách từ từ trả lời:
-Chén đối diện là của Mẹ tôi đấy…Lúc tôi còn nhỏ Mẹ tôi dẫn tôi đến trước nhà hàng này ăn xin…mỗi lần đến đây Mẹ tôi cứ nhìn vào nhà hàng thấy mọi người ăn uống mà Mẹ tôi cứ nuốt nước miếng vào lòng…Thấy thế tôi tự hứa với lòng, lớn lên tôi sẽ cố gắng phấn đấu kiếm thật nhiều tiền để đưa Mẹ tôi đến đây ăn những món mà Mẹ tôi thích…
Bây giờ tôi có thể đưa mẹ tôi đi khắp thế giới và ăn những món ngon thì Mẹ tôi không còn nữa… Nói xong vị khách thở dài một tiếng não ruột và đôi mắt đỏ hoe.
Anh ta về đây để tìm lại cho mình những khoảnh khắc ngày xưa mà để lòng mình thổn thức, anh ta đang nhớ đến Mẹ.
Còn mọi người xung quanh nghe xong câu chuyện của vị khách đều ngậm ngùi ,khâm phục và xấu hổ.
Họ ngậm ngùi vì vị khách này là một người con hiếu thảo, họ khâm phục dù giàu có nhưng anh ta không quên cội quên nguồn, không hề che đậy sự xuất thân bần hàn của mình, họ xấu hổ vì lúc nãy họ đã giễu cợt và chê cười vị khách này và vô tình vị khách này đã dạy cho họ một bài học