Thơ : Chùa Diệc
Tích cũ kể rằng :
Khởi tạo từ cuối thời Trần
Nơi đây vốn chổ ao đầm trũng sâu
Rồi năm nọ hạn hán lâu
Ao chuôm sạch nước đàn cầu mưa mau
Bỗng một ngày ở tận đâu
Một đàn Diệc trắng trên đầu bay qua
Sà mình xuống rồi băng hà
Trời mưa đổ xuống mọi nhà mừng thay
Thế là cuộc sống hàng ngày
Cùng với hoa lá cỏ cây lại cùng...
Nhờ đàn Diệc đó thác chung
Gọi mưa để cứu người cùng cỏ cây
Tạo hóa ân nghĩa nặng dày
Dân ra gom lại đắp vây nấm mồ
Cũng sinh linh chẳng làm ngơ
Điều lạ sau đó như mơ kiếp này
Lại đàn Diệc mới vụt bay
Điềm lành đến với đất này phát tâm
Dân hợp dựng ngôi già lam
Diệc Cổ Tự được tên mang từ rày
Nhưng mà :
Hơn sáu thế kỷ đó đây
Sao dời vật đổi nơi này đã qua
Có thời tráng lệ nguy nga
Có thời băng hoại xót xa nỗi lòng
Nhân, Thiên tai những cuồng phong
Chùa Diệc còn cổng chứ không trụ trì
Vắng phật tử, chẳng Tăng - Ni
Già lam cổ tự còn gì nữa đâu?
Thế nhưng Đạo Phật nhiệm màu
Bia đá, Chuông cổ cùng nhau song hành
Thi gan tuế nguyệt đồng thanh
Như là chứng tích để dành hôm nay...
Và may thay :
Song hành cùng dân tộc này
Đạo Phật luôn đó những ngày đồng tâm
Cùng các triều đại góp phần
Thông mở trí tuệ, khai tâm độ đời
Để dân tộc Việt gương soi
Bản sắc văn hóa ngàn đời rạng danh
Nghị quyết Đảng mới ban hành
"Bảo tồn, phát huy ... "đã thành hiện thân ( thực)
Đền, Chùa tích cũ (di tích) dần dần
Được khôi phục lại góp phần mở mang
Mái chùa hồn cội xóm làng
Hồn quê neo giữ những trang Đạo - Đời
Và Diệc cổ tự đây rồi
Giáo hội bổ nhiệm Thầy tôi trụ trì (TT Thích Thọ Lạc)
Đồng lòng phật tử Tăng, Ni
Nhất tâm đồng sức liên trì hân hoan
Và rồi sau một thời gian
Đại Hùng Bảo Điện khang trang đã thành
Công trình phụ trợ bao quanh
Giảng đường, Tăng xá hợp thành cảnh quan ( đẹp)
Chùa Diệc một thủa phế hoang
Hôm nay phục dựng đàng hoàng đẹp tươi
Phật, Pháp mãi mãi sáng soi
Khai tâm, độ thế ngàn đời vẫn luôn !
Nguyễn Huy Hòa
( Đạo tràng Phổ Hiền - Thành Phố Vinh )