Người đã khuất có cần ăn ?


Khi con người đã chết, cơ thể sinh học không còn thì cần gì phải ăn. Nếu ăn thì ăn bằng cái gì?

nguoi-da-khuat

Trước khi trả lời câu hỏi này chúng ta cần phải hình dung: Tại sao con người khi sống cần phải ăn, uống?

Câu trả lời rất đơn giản là ăn uống để duy trì sự sống sinh học của cơ thể con người. Cây cối cần phải có nước và ánh sáng mặt trời để sống thì con người và các loài động vật cũng cần có thức ăn và nước uống để duy trì thân mạng hay còn gọi là duy trì cơ thể sinh học. Cho đến các máy móc, thiết bị điện cũng cần phải có điện để duy trì sự hoạt động vật lý.

Vậy khi con người đã chết, cơ thể sinh học không còn thì cần gì phải ăn. Nếu ăn thì ăn bằng cái gì?
Đạo do Trung Quốc truyền bá đã hàng ngàn năm nay nói rằng người chết ăn bằng hương vị từ thức ăn bốc hơi. Điều này thật là nhảm nhí. Họ còn truyền bá rằng "Sống sao chết vậy", "Trần sao âm vậy" cũng là một điều hết sức nhảm nhí mà một người giác ngộ chân lý không bao giờ có thể nghe được.

Nếu cho rằng người chết cần phải ăn thì một năm chúng ta chỉ cho người thân quá cố ăn ba ngày tết và ngày giỗ thì 360 ngày còn lại họ ăn gì để sống. Nếu họ cần phải ăn mà con cháu hay thân nhân của người quá cố 360 ngày trong một năm không cho ăn, bỏ đói họ thì họ có nổi giận không? họ có thù hận con cháu, thân nhân không? Chắc chắn là có. Nếu có họ có để cho người sống được yên thân không? Chúng ta thử hình dung, chúng ta đi làm về đói mệt, khi về nhà mà vợ con không nấu cơm, chúng ta phải chịu cơn đói hành hạ thì liệu chúng ta có để vợ con yên thân không? Vì vậy, nếu thể theo nguyên tắc "sống sao chết vậy" hay "trần sao âm vậy" thì những người sống chắc chắn không thể yên thân với người chết.

Vậy mà tại sao người ta cứ quá chú trọng tới việc sắm sửa đồ cúng tế cho người đã chết một cách hết sức cầu kỳ và lãng phí, thậm chí không đủ là không hài lòng rồi sinh ra bất đồng, bất mãn, mâu thuẫn, cãi cọ, mất đoàn kết giữa những người còn sống. Càng lực cười hơn nữa là có người còn phải sắm sửa đầy đủ những gì mà người thân của mình lúc sinh thời ưa thích, khoái khẩu để cúng tế thì mới được, mới cho là không thiếu sót, không thất lễ, mới là chu đáo.

Nếu nhìn sang Thiên Chúa giáo hay các tôn giáo khác thì những "con ma" của những tôn giáo đó đều là những con ma chết đói hay sao, vì họ đâu có thờ cúng?

Tương tự như vậy chúng ta hãy quan chiếu cho việc mặc hay những sinh hoạt khác. Tại sao chúng ta lại đốt quần áo hay những vật dụng khác cho người quá cố bằng giấy, gọi chung là vàng mã?

Những tôn giáo khác không đốt vàng mã thì những tín đồ quá cố của họ sẽ ở trần và không có tiền, không có đồ dùng ở thế giới bên kia sao? Như thế họ sẽ đi cướp bóc để sống, để dùng? Đói khát sinh đạo tặc mà. Và như vậy chúng ta có thể hình dung rằng đội quân cướp bóc này đông lắm, họ gấp trăm ngàn lần những "con ma" có đầy đủ tiện nghi. Do đó, những "con ma" có tiền bạc, tiện nghi cũng sẽ chết đói thậm chí mất mạng vì nạn cướp bóc. 

Đó đơn giản là như vậy đó, một chân lý rõ mồn một mà sao biết bao người không chịu hiểu, không chịu thừa nhận và không chịu cải đổi, để rồi ôi thôi biết bao nhiêu sự vẽ vời rườm rà, ấu trĩ, chìm đắm trong u mê tăm tối, không có ngày giải thoát!

Người chết chẳng ăn gì, chẳng mặc gì và chẳng dùng gì cả. Vì thế người sống đừng nên làm khổ nhau, tự gây mâu thuẫn với nhau vì người đã chết.