Sao không là bây giờ?


Sáng sớm ra khỏi cửa nghe hơi gió lành lạnh. Hương vị lập đông. Mới biết lâu nay Sài Gòn nóng bức thế nào… Vậy là đủ. Dù chỉ một chút ân sủng của thiên nhiên ta cũng thấy quý lắm rồi!

h_nh minh h_a.jpg
Ta cũng cần có phút giây nào đó dừng lại. Để cảm nhận. Để đánh giá. Để làm mới nội tâm...

Đi bộ thể dục buổi sáng. Cười với những khuôn mặt quen thuộc. Cũng phải, bởi vì dù khu dân cư đã có hàng ngàn người về ở nhưng chỉ bấy nhiêu người có thói quen đi, chạy bộ buổi sáng thôi. Chợt nhớ có hai người khá lâu rồi ta không thấy nữa: Một bà cụ hơn tám mươi thường chỉ quẩn quanh trước sân nhà bà, bận rộn với những nắm lá vàng trong tay. Một cụ ông hay mặc pyjama, đội nón, chống gậy, thường bước chậm tới lui chỉ mỗi đoạn đường bờ sông. Có lần ông khoe với ta: “Ông bị ung thư mới mổ năm ngoái, giờ thấy khỏe lắm, mỗi ngày ăn một hộp yến”. Hỏi thăm mới biết bà cụ thì yếu quá nên về ở với con bên quận 2, còn cụ ông kia thì mất mấy tháng rồi. Như vậy đó. Chỉ có một con đường sinh, lão, bệnh, tử là duy nhất cho tất cả mọi người. Giờ ta còn khỏe, còn đủ minh mẫn để cảm nhận cuộc sống, sao ta lại có thể quên đi điều đó chứ…?

Trong một dãy phố có cây lộc vừng năm nào cũng nở hoa rất nhiều. Mấy ngày nay sáng nào hoa cũng rụng như rải thảm trên sân. Một thảm hoa mỏng và đỏ tươi sáng! Trong dáng vẻ im ắng của nó ta lại cảm giác rất tuyệt, lung linh. Vậy mà người nhà nỡ cầm chổi quét đi, rồi gom nó lại thành đống. Lại lan man tự hỏi nếu là nhà mình, mình có quét đi không? Bây giờ nó là hoa hay rác, hay là cả hai...?      

Một đoạn bờ sông đáng lẽ là công viên nhưng vẫn là đám đất bỏ hoang cỏ mọc loạn xạ. Nơi tập hợp nhiều thứ bỏ đi như xà bần, vật dụng cũ không dùng tới, cả những thân cây to đùng sau cắt tỉa. Một nhánh cây phượng rất lớn nằm chình ình mấy tháng nay. Nó vẫn không ngừng đâm chồi non dù đã lìa khỏi gốc từ rất lâu (ảnh). Dễ dàng cảm nhận triết lý sự sống có trong cái chết, rồi chỉ nên dừng tại đó, hay thử nghĩ thêm nữa… nghĩ rằng trong cái “Có” có “Không” và trong “Không” có “Có”.

Cuối năm tàu bè đi lại trên sông nhiều hơn. Ở cùng một không gian và thời gian nhưng sẽ có nhiều vị thế phận đời khác nhau, người còn trong chăn ấm kẻ ngoài gió sương lênh đênh mặt nước, người vui kẻ buồn… Và có một thực tế là trong cùng một đời người không ít kẻ trải qua bao thăng trầm dâu bể. Nhưng dòng sông vẫn chảy, con tàu vẫn đi, người ta vẫn khát khao hoài bão, ước mơ công danh sự nghiệp. Vì đó là động lực sống của mỗi người, là động lực phát triển của nhân loại.

Nhưng liệu dòng sông có chảy mãi? Con tàu vẫn có bến đỗ đấy thôi!

Ta cũng cần có phút giây nào đó dừng lại. Để cảm nhận. Để đánh giá. Để làm mới nội tâm. Để bằng lòng với hiện tại, dù chỉ là trong một niệm thôi. Sao không phải là bây giờ?

Bửu Kim